Mình chưa bao giờ cảm thấy như thế này trong đời. Không nói chuyện với ai, gương mặt cũng không vui nổi, mong chờ một điều gì đó từ ai đó. Khi anh gọi điện thoại, cảm giác có thoải mái hơn nhưng anh ta không phải là người mình muốn. Mình chờ cô ấy.....cái cảm giác ấy, tim như muốn phập phồng nhảy ra khỏi lồng ngực. Mình muốn giận, muốn lơ đi nhưng không thể nào lơ nổi, tìm kiếm, mong chờ và chỉ muốn bắt chuyện trước nhưng lại không làm được. Cô ấy nói thương mình và cái từ thương ấy là thế nào mình cũng chẳng hiểu. Tự hỏi cảm giác mà mình dành cho cô ấy là gì? Có phải thương như cái cách cô ấy nói không? Không, mình nghĩ là mình đã yệu, đã yêu thực sự rồi....Chỉ vì mình quá tự cao và kiêu hãnh, chỉ vì cái tôi của mình lớn quá.....và mình phải làm gì đây khi cảm xúc của mình không hề ổn chút nào. Mình yêu cô ấy..nhớ cô ấy, muốn lao vào vòng tay của cô ấy, hôn lên trán, lên má và ôm cô ấy thật chặt. Phải làm sao đây????
What is the fucking wrong with you Des? Don't fucking blame people for your mistakes. If you can not control your fucking stress, don't mistreat other people. Yeah I understand you are undergoing stress, a severe one. And I keep encouraging you to go somewhere alone for yourself and have a real convo with your fucking self. I did tell you to stop harassing people but you don't listen. Give me a moment please. I need to work with it. I need to solve it. I need to run really. I need to push myself to the limit. There needs to be a way for me to let everything out. I can't stand it. I'm going crazy. I truly don't understand why stress keeps hitting me continually like a sudden never-ending rainfall. I thought it was cyclical but not. Recently it has lasted for nearly a month and it's driving me mad. It has lasted for too fucking long. And I scarcely control my anger or maintain my composure toward anyone. I can not hold my ego down like I used to be able o...
Comments
Post a Comment